Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

Chuyện cười

“Lấy vợ” hay “đi tù” cũng thế cả thôi!
Theo Tạp chí Đẹp

Gửi ông!

Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...

Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).

Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.

Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.

Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...

Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.

Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.

Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...

Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.

Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!

Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.

Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.

Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.

Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:

Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.

Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.

Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay một chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.

Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.

Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...


Chào ông,
Mr. Lịch Lãm.

Không để hàng xóm nghi ngờ

Vợ chạy theo chồng ra ban công hỏi: - Tại sao anh cứ bỏ ra đây mỗi khi em hát karaoke?

- Em cứ hát đi! Anh đứng đây để hàng xóm biết rằng mọi việc giữa chúng ta đều ổn cả.


o O o



Không thể chung sống

Ba giờ sáng, điện thoại ở phòng lễ tân khách sạn đổ liên hồi, rồi một giọng giận dữ gào lên: - Này, các ông phải làm gì đó để con mụ chửi chồng ở tầng bốn im đi chứ?

- Vâng, chúng tôi sẽ cố. Nhưng bà ta ở phòng nào ạ?

- Đang chung phòng với tôi đây này.


o O o



Hiểu vợ

Vợ vốn rất sạch sẽ. Đi làm về muộn, vừa bước vào nhà đã thấy sàn nhà đầy vỏ chai, cốc chén bẩn và thức ăn thừa. Trên bàn có mảnh giấy của chồng: "Xin lỗi em yêu, anh ngủ trước. Ngày mai anh sẽ dậy sớm dọn dẹp!".

Vợ thấy dơ bèn tiện tay quét dọn. Lúc leo lên giường lại trông thấy một mảnh giấy khác để trên gối: "Cám ơn em yêu!".
Vợ

- Anh thân yêu, em đang chuẩn bị tham gia màn trình diễn thời trang. Theo anh, khán giả sẽ nói gì khi em xuất hiện trên sân khấu với bộ đồ tắm?

- Họ sẽ bàn tán không ngớt.

- Chắc vì em đẹp.

- Điều đó thì anh không chắc lắm, em yêu ạ. Chắc là họ nói anh lấy em vì tiền!

oOo


Nghe nàng nói, bạn cứ coi như đang đọc một cuốn sách. Có điều cuốn sách này không dễ dàng gấp lại được.

oOo


Nghe nói, đàn ông Đan Mạch khi bị vợ mắng thường chạy sang Thụy Điển, còn đàn ông Thụy Điển lại chạy sang Đan Mạch. Do đó, hai nước này có những... chiếc phà cực lớn hoạt động suốt ngày đêm!

oOo


Bí quyết giữ hạnh phúc

Một phóng viên đến phỏng vấn một cặp vợ chồng có tiếng là hòa thuận vì hàng xóm không bao giờ thấy họ to tiếng với nhau:

- Xin anh chị cho biết bí quyết gì giúp anh chị sống hòa thuận, hạnh phúc như vậy?

- Hàng tuần tôi đều chở cô ấy đến công viên ba, bốn lần - anh chồng đáp.

- ??!

- Chúng tôi cãi nhau ở đó - anh chồng thì thầm.
Quá hiểu chồng

Đêm đã khuya mà chưa thấy chồng về, vợ một tay bợm nhậu bảo thằng con trai.

- Mít, ra chỗ trạm xăng bỏ hoang gần đường sắt đón bố về mau lên.

- Hôm nào mà bố chẳng về vào 12 giờ, đã đến giờ đâu mà mẹ phải sốt ruột, với lại tự nhiên sao hôm nay lại phải đi đón, mọi hôm bố vẫn về được mà? - Thằng con cáu kỉnh đáp.

- Mày không biết à? Sở Giao thông người ta vừa mới cưa 3 cái cây chết khô dọc đường hôm nay.

- Thế thì có liên quan gì đến việc bố về nhà đâu?

- Mọi hôm bố mày say khướt, nên ông ấy cứ đếm đủ 24 gốc gây là về đến nhà, nhưng hôm nay mất 3 cây, nếu ông ấy cứ quen đếm như mọi hôm thì sẽ đi qua nhà và tới trạm xăng bỏ hoang, có khi còn rơi tõm xuống cái cống gần đó rồi ấy chứ. Đi nhanh lên con, có khi còn kịp cứu bố!

Chân lý!

Vẻ đẹp bên ngoài.

1- Con gà trống đẹp hơn hay con gà mái đẹp hơn!?
Câu trả lời: Con gà trống!

2- Con công đực xấu hơn con công mái!?
Câu trả lời: Con công mái xấu hơn!

3- Con cá (bất kỳ loài nào) đực đẹp hơn con cá cái!?
Câu trả lời: Tất nhiên rồi! Đến con cá chép đực cũng còn có râu ở đầu và kiếm ở bụng cơ mà!

4- Tại sao con hươu đực đẹp hơn con hươu cái!?
Câu trả lời: Bởi vì nó có bộ sừng rất đẹp!

5- Những con cào cào đực lại đẹp hơn con cào cào cái!?
Câu trả lời: Đơn giản bởi vì nó đẹp

6- Và tại sao lại gọi là ông trăng (ông mặt trời, ông sao) mà không gọi là bà trăng!?
Câu trả lời: Bởi vì ông đẹp hơn bà!


Về trái tim.

1- Tai sao chỉ có bà phù thuỷ đọc ác mà không có ông phù thuỷ độc ác!?
Câu trả lời: Không có người đàn ông nào độc ác như đàn bà!

2- Tại sao người mẹ kế luôn luôn là cái ác mà không phải là bố dượng!?
Câu trả lời: Họ không thể không như vậy!

3- Tại sao chỉ có mỹ nhân kế chứ không có nam nhân kế!?
Câu trả lời: Họ không gian xảo như phụ nữ được!

4- Tại sao người ta nói ''Làm một người tốt đã khó nhưng làm một người đàn bà tốt còn khó hơn!''!?
Câu trả lời: Vì phụ nữ khó mà trở thành một người tốt!

5- Tại sao người ta nói: ''Nếu muốn trả thù một ai đó, hãy gửi cho hắn một người đàn bà đẹp''!?
Câu trả lời: Bởi vì phụ nữ thật là nguy hiểm!

Chức vụ nhỏ nhoi

- Em yêu, sau khi lấy nhau rồi, em muốn làm chủ tịch hay phó chủ tịch ở nhà chúng ta?

- Ồ, anh yêu, em không dám đâu ạ, song em nghĩ rằng mình chỉ có thể đảm nhiệm một chức vụ rất nhỏ thôi ạ.

- Em muốn làm gì vậy?

- Bộ trưởng tài chính.


o O o


Nàng: Anh yêu à! Nay mai anh cưới em về em nguyện sẽ "nâng khăn sửa túi " cho anh suốt đời.

Chàng: Nhưng... em chỉ nâng khăn thôi, còn cái túi để anh tự sửa lấy.


o O o


Vợ hỏi chồng:

- Đố anh biết, điểm khác nhau giữa một tổng thống và một ông chồng là gì?

- Tổng thống thì biết được ai là người kế nhiệm mình, còn chồng thì không.
Thân phận làm chồng

Tan học, Tom chạy ngay về nhà và khoe với bố:

- Bố ơi! Trường con sắp tổ chức diễn kịch. Con có một vai trong đó! Con sẽ diễn vai người chồng.

Ông bố lắc đầu thở dài:

- Tệ thật, thế họ không cho con một vai nào khác có thể nói được vài câu à!!!


o O o


Không phải tớ

Hàng xóm tốt bụng bảo John:

- Này, ban đêm cậu nhớ kéo cái rèm cửa sổ.

- Có chuyện gì vậy?

- Tối qua, tớ vô tình nhìn qua cửa sổ thấy vợ chồng cậu đang...

- Đâu có! Tớ đi uống rượu đến sáng nay mới mò về mà!


o O o


- Anh à, em biết em nấu ăn chưa được ngon lắm, vậy món nào anh thấy chưa vừa ý thì nói cho em biết nghe.

- Nói cho em biết để em không nấu món đó nữa à?

- Không, em sẽ tiếp tục nấu hoài món đó cho đến khi nào anh ăn khen ngon thì thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét